Tôi bị thuyết phục bởi văn phong của Jane Austen trong Kiêu
Hãnh và Định Kiến, và hẳn cũng chẳng có gì lạ nếu để tâm đến những tác phẩm
khác cùng tên bà. Tôi chọn Thuyết Phục vì lời quảng cáo rằng “mặc dù Kiêu hãnh và Định kiến là tác phẩm nổi
tiếng nhất của Jane Austen, nhiều người cho biết họ thích Thuyết Phục hơn”.
Hẳn nhiên họ có lý do thích Thuyết Phục hơn; tuy nhiên cá nhân tôi thì thích
Thuyết Phục trong vị thế so sánh với Kiêu Hãnh và Định Kiến hơn – hai tác phẩm
này hoàn toàn trái ngược nhau về mặt phẩm cách nhân vật – đọc tác phẩm này mà
thấy tác phẩm kia càng tinh tế, càng thú vị hơn. Thế nên, nếu có thể đề nghị số
tác phẩm nên đọc của Jane Austen, tôi sẽ chỉ đề nghị hai và chỉ hai thôi: Kiêu Hãnh và Định Kiến cùng với Thuyết Phục.
Tuy nhiên phải nói thêm rằng mặc dù cảm giác nội dung các tác phẩm của Jane là
khác biệt thì văn phong và nghệ thuật lại gần như không thay đổi trong hầu hết
các tác phẩm của bà; nói nặng nề hơn, tức là văn phong chỉ cần đọc một là biết
kiểu viết số còn lại.
Jane Austen vốn luôn chỉ sử dụng một bối cảnh xã hội cho hầu
hết các tác phẩm của bà, tôi đồ rằng không chỉ vì bà hiểu rõ thời đại của mình
dưới tư cách một nhà văn đương thời muốn viết lên sự thực xã hội trong những
câu chuyện lãng mạn lí tưởng, mà còn vì bà thấu hiểu xã hội đó dưới vai trò một
người phụ nữ. Cũng không hề ngạc nhiên khi đa số nhân vật chính được chú trọng
mô tả cảm xúc nhất trong các tác phẩm của bà đều là phụ nữ. Đầu thế kỉ 19, cuộc
Cách Mạng Tư Sản biến Anh Quốc thành đất nước đi theo chủ nghĩa tư bản, nổi lên
những tầng lớp quý tộc mới với địa vị dựa trên gia sản (khác hẳn với những quý
tộc phong kiến cũ ăn bổng lộc triều đình), những gia đình trung lưu và tầng lớp
nông dân. Không cần phải nghiên cứu kĩ cũng biết được sự phân chia giai cấp tạo
ra những mâu thuẫn không chỉ về mặt kinh tế và còn về mặt danh dự và phẩm giá
giữa các giai cấp với nhau. Đó là thời kì danh dự gia đình và danh giá xã hội đứng
trên tất cả mọi thứ - trên cả hạnh phúc, tình yêu và những điều tương tự như vậy.
Mọi thứ bị gói buộc vào cái khung chỉ để trưng cho thiên hạ soi mói. Thuyết Phục
không châm biếm mạnh mẽ những định kiến phù phiếm của giới quý tộc đầy kiêu
hãnh đến mức ngạo nghễ như trong “Kiêu Hãnh và Định Kiến”, mà khéo léo khai
thác sâu hơn về tầng lớp quý tộc ăn bổng lộc cũ đã hết thời. Đại diện của biểu
tượng này chính là ông Elliot, cha của nữ nhân vật chính Anne Elliot – một quý
tộc ngu xuẩn, trác táng, tiêu pha đến mức táng gia bại sản và buộc phải cho
thuê dinh thự lâu đời đi liền với mác giá quý tộc để đến sống ở vùng quê Bath
nhằm tiết kiệm chi tiêu. Điều thú vị mà lột tả thực tế nhất trong chi tiết này
chính là, mặc dù là một tay ngu xuẩn suốt ngày chỉ chi tiêu vào những thứ phù
phiếm nhằm bảo toàn và khoa trương danh dự, nhưng đến khi rỗng túi và rơi vào nợ
nần thì việc giữ những cuộc tiếp tân quan hệ vẫn còn quan trọng hơn cả việc tiết
kiệm để trả dần nợ nần. “Có vẻ như cả hai
cha con đều trông mong phải làm cách nào đấy hầu giúp gia đình đỡ mất thể diện
và giảm chi tiêu mà không phải hy sinh mức độ hưởng thụ hoặc niềm kiêu hãnh”.Rốt
cuộc, đến đường cùng buộc phải rời đi để cho thuê dinh thự, “quý ông” Elliot vẫn
còn bày đặt điều kiện danh giá với người thuê nhà mới và cho rằng phẩm giá của
họ cũng phải biết ơn vì đã được ông gia ân cho thuê dinh thự. Cách suy nghĩ “hiển
nhiên” một cách nực cười của quý ông đại diện cho những kẻ xuẩn ngốc phù phiếm
xã hội đó khiến người đọc chẳng biết nên thương hại hay chế giễu nữa. Thế nhưng
thói kiêu hãnh suông không nền tảng của quý ông đây một lần nữa trở thành trò
cười chua xót cho người đọc khi Jane Austen mạnh tay viết những phê phán thói nịnh
bợ và xun xoe của ông và với đứa con gái Elizabeth của ông với những “thân
thích” xa tít mù tắp có địa vị qua cách nhìn chính chắn và sự khinh bỉ của
Anne.
Danh dự và chủ nghĩa đề cao lợi ích cá nhân một cách mù
quáng nhưng lại được chấp nhận bằng những lí lẽ cao sang và hết sức “hạp tình hạp
lí” còn được thể hiện qua hai nhân vật khác trong tác phẩm: em gái Anne là Mary
– được gả vào một gia đình tuy sung túc nhưng lại mang phẩm hiệu kém hơn phẩm hiệu tòng nam tước,
và anh họ Anne là anh Elliot – người vốn hiển nhiên được thừa kế tài sản và gia
hiệu dòng họ khi quý ông Elliot từ trần. Chẳng phải nói nhiều ta cũng thấy được
hình ảnh những người phụ nữ xuẩn ngốc, ngỗ ngược, không biết điều, hay nói thẳng
ra là “não tuy tàn nhưng phận vẫn cao” của Mary và Elizabeth. Hai loại phụ nữ
phù phiếm, chỉ quan tâm đến mình và quyền lợi của mình, không biết làm bất cứ
thứ gì mà vẫn nghĩ mình cao sang rồi tự cho mình quyền phán xét và đối xử thiếu
công bằng với những cá nhân bị gán mác “không cùng đẳng cấp”. Đây là loại phụ nữ
chiếm đa số trong giới quý tộc phù phiếm, dù cao sang giai phẩm nhưng lại hèn
kém về phẩm cách. Người còn lại, anh Elliot, giá trị của anh trở nên suy đồi
khi mục đích cá nhân của anh dần xuất hiện ở những trang cuối cùng của cuốn
sách: anh tiếp cận Anne và có ý muốn cưới Anne chỉ để có quyền hợp pháp ngăn chặn
ngài Walter Elliot trong trường hợp “quý ngài” đó muốn tái giá với bà goá bụa
Clay đầy toan tính – trong trường hợp đó anh sẽ mất số gia sản thừa kế. Nói
chung người đọc cũng phải cảm thong cho những nhân cách méo mó; trong trường hợp
của Mary, đó là nhân cách méo mó bị nhào nặn bởi các định kiến xã hội, còn
trong trường hợp của anh Elliot, đó không chỉ do xã hội mà còn là bản chất con
người nữa.
Giờ chúng ta đến với nhân vật chính nhất trong tiểu thuyết:
Anne Elliot. Sở dĩ khi tôi nói rằng tác phẩm này đối lập với “Kiêu hãnh và Định
kiến” đó chính là vì hai nhân vật chính, cặp đôi chính trong truyện. Chúng ta
phải thừa nhận rằng Lizzy trong Kiêu Hãnh và Định Kiến là một nhân cách đặc biệt,
một người phụ nữ được cho là “thú vị nhất trong lịch sử văn học Anh quốc”. Điều
đó không hề tâng bốc điêu ngoa. Không chỉ có vẻ ngoài, nàng thông minh do nàng
ham học hỏi, nàng đầy lí lẽ do nàng đọc sách, nàng nhiệt thành, chủ động nắm giữ
vận mệnh mình, và ngay cả trong tình yêu khi xác nhận được tình cảm của mình,
nàng cũng không ngần ngại chấp nhận tình cảm ấy bằng tất cả sự bốc đồng và nồng
nhiệt của tuổi trẻ. Nàng kiêu hãnh mặc dù không có gia thế, nàng độc lập và đứng
ngoài thời cuộc. Nàng là nhân cách độc đáo đứng ngoài lề xã hội, nổi dậy khỏi
xã hội để đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Nhưng trên hết, điều khiến nàng thật
sự thông minh, dí dỏm, độc đáo là, ngay cả khi nàng không bị lề thói xã hội áp
đặt thì nàng vẫn phần nào bị kiềm giữ trong niềm kiêu hãnh cá nhân và định kiến
của xã hội. Tức là, nàng vẫn bị xã hội đó kiềm giữ. Nàng khinh ghét định kiến
nhưng bản thân nàng cũng có định kiến. Chính chi tiết này khiến cuộc tình giữa
Lizzy và Darcy độc đáo khi cuộc tình đó không chỉ tiến đến hạnh phúc mà còn phá
vỡ định kiến của nàng về kiêu hãnh cá nhân và định kiến về xã hội của nàng. Xã
hội có định kiến về nàng, nàng cũng có định kiến về xã hội. Về cơ bản, mối tình
giữa nàng và Darcy phá huỷ và vượt qua mọi điều đó.
Nhưng Anne hoàn toàn ngược lại. Chúng ta có thể nói nàng
Anne là một người phụ nữ thông minh, chính chắn, nhạy cảm, có đức hi sinh và vô
số những tính từ đẹp đẽ chỉ phẩm giá khác, nhưng nàng không độc đáo. Nàng có thể
khác biệt những người phụ nữ điêu ngoa, lợi ích đầy định kiến xung quanh nàng,
nhưng không thể nói nàng là một người phụ nữ nổi bật, mà cùng lắm chỉ có thể
nói nàng là người phụ nữ trong số ít có đức hạnh, biết điều và không bị xã hội
khiến cho méo mó. Những điều này xuất hiện ngay từ đầu khi nàng nghĩ lại về việc
nàng bị quý bà Russel thuyết phục rằng nàng và người nàng yêu tha thiết cũng
như yêu nàng tha thiết là không phù hợp, người nàng yêu là một người không xứng
đáng với nàng và mối tình giữa hai người không đủ phẩm cách. Rốt cuộc, nàng
chia tay với người đàn ông nàng yêu chỉ để tránh rủi ro cho chính mình, và dành
liền 8 năm sau đó trong sự cô đơn và không được bố hay em gái tôn trọng. Nói thẳng
ra, nàng là một người đàn bà hiền dịu nhưng hèn nhát, âu cái hèn nhát cũng
không hẳn là lỗi của nàng. Trong cuộc đời không được đánh giá cao, việc nàng
thu liễm và dồn tâm sức vào việc chăm sóc mọi người, đôi lúc còn quên cả chính
mình là tình huống rất dễ xảy ra. Nàng không vượt khỏi được định kiến xã hội,
nàng lựa chọn xuôi chèo mát mái theo nó trong khi vẫn cố gắng giữ gìn phẩm giá
và danh dự bằng trí tuệ có chừng mực và thái độ làm người hoà ái. Chính chắn,
nhưng nhu nhược. Nếu Lizzy là ngọn lửa nồng nhiệt, thì nàng là dòng nước mềm dẻo
thánh thiện. Nàng thấu hiểu những vấn đề xã hội, nhưng không chủ tâm đánh giá
phê phán, mà chỉ hướng theo hướng suy nghĩ thuần giản hơn, ví dụ như thay vì thẳng
thắn châm chọc định kiến quý tộc một cách bốc đồng như Lizzy, nàng thiên về
hành động bày tỏ sự trân trọng với những người có tri thức hoặc những nghĩa
tình không vụ lợi. Tôi thừa nhận nàng biết điều và tốt đẹp, nhưng rốt cuộc nàng
cũng chỉ là một người đàn bà bị động, nhẫn nhục do cả bản chất tự nhiên lẫn bản
chất nhân tạo mà thôi. Suốt cả câu chuyện, những suy tư phức tạp rất đàn bà của
nàng không hề thúc đẩy nàng hành động để dò xét tình cảm nơi người yêu cũ hay để
cố gắng chiếm lại tình yêu và hạnh phúc cá nhân. Nàng chỉ bị động chờ đợi với
những băn khoăn về tình cảm sâu kín, những suy nghĩ tự thuyết phục rằng nàng
không thực sự có giá trong mắt bất kì ai. Chỉ đúng phút cuối cùng khi Wentworth
lấy hết can đảm chủ động cầu xin nối lại tình cũ của nàng, tất cả những gì nàng
làm chỉ là “bật đèn xanh” chứ cũng không hẳn là chủ động kết nối. Tính cách “hiền
lương” kiểu hi sinh của nàng có thể tóm lược vào hết hành động “tình nguyện phục
vụ và ủng hộ tình địch trong thầm lặng” – nàng đã yêu quý, giúp đỡ và hi vọng
cho Louisa (em gái của Charles chồng Mary em gái nàng) trong mối quan hệ được
tán dương của Louisa và Đại tá Wentworth. Để nói thẳng ra, ngay cả việc đến với
Wentworth sau này của nàng cũng không phải có gì là khó khăn hay cản trở, bởi lẽ
giờ Federick Wentworth sau chiến tranh trở về đã có tiếng tăm, danh dự và gia sản.
Rốt cuộc, những năm tháng cô đơn dằn vặt của nàng cũng là do bản thân nàng tạo
nên và một phần của xã hội.
Nhân vật nam chính là Federick Wentworth, người yêu cũ của
Anne từng không danh tiếng không gia sản. Sau khi Anne đơn phương kết thúc cuộc
tình không xứng đáng vì bị thuyết phục bởi mẹ đỡ đầu Russel, anh nhảy lên tàu
chiến tham gia chiến tranh. 8 năm sau, đại tá Federick Wentworth, có phẩm cách
danh giá, tiếng tăm vững vàng và khối bổng lộc khả dĩ từ chiến tranh đến
Uppercross thăm viếng chị dâu, tình cờ gặp gỡ quan hệ với gia đình Musgrove –
gia đình trung lưu hồn hậu nhà chồng của Mary, nơi Anne đang thăm chơi để chăm
sóc em gái và những đứa cháu gái. Chính đây anh đã gặp lại Anne và bắt đầu sự
day dứt giữa tình yêu và mối thù hận với người phụ nữ từng phản bội mình nhiều
năm về trước. Anh luôn tỏ thái độ hờ hững, bình thản với cô trong khi dường như
tỏ ra muốn chinh phục một trong hai chị em nhà Musgrove. Không có quá nhiều điểm
độc đáo ở người đàn ông này khi những chi tiết về anh chủ yếu là do Anne quan
sát – vẫn là tri thức, phẩm chất danh giá, tự chủ, độc lập, đẹp trai,… đại khái
là mẫu đàn ông xứng đáng trong mọi loại đàn ông. Nói đúng ra, anh cũng chẳng đặc
sắc như một Darcy mãnh liệt, thẳng thừng và cao ngạo trong Kiêu hãnh và Định Kiến.
Điểm nổi bật nhất của Wentworth hoạ chăng chính là địa vị của anh – đại diện của
giới quân đội được trọng vọng và tung hô khi trở về từ chiến tranh phục vụ tổ
quốc.
Ngoại trừ bối cảnh xã hội và cung cách thời đại mà tôi xem
là điều có giá trị nhất trong các tác phẩm của Jane Austen, sự tinh tế trong
suy nghĩ đặc chất “đàn bà” được diễn tả rất thực trong truyện cũng như mối tình
lãng mạn đã tạo nên được một tiểu thuyết đáng đọc để giải trí. Tuy nhiên, văn
phong dịch lại không được chau chuốt và xúc tích – hay nói trắng ra là nhiều đoạn
được dịch rất lủng củng, hoặc có những đoạn theo phong cách “word by word”.
Nhưng nếu đã đọc Kiêu Hãnh và Định Kiến, thì nên vui vẻ đọc nốt luôn Thuyết Phục
cho tròn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét